Phương pháp Bullet Journal không phải là một phát minh tình cờ. Nó là kết quả của một hành trình lâu dài của một người vượt qua khiếm khuyết về khả năng tập trung, bằng sự nỗ lực bền bỉ không ngừng đã đạt được những thành tựu to lớn trong cuộc sống.
Hành trình cá nhân của Ryder Carroll
Câu chuyện bắt đầu từ những khó khăn của Ryder Carroll ở trường tiểu học. Với điểm số tệ hại và tâm trí liên tục nhảy từ thứ này sang thứ khác, ông cuối cùng được chẩn đoán mắc chứng rối loạn thiếu tập trung (ADD). Đó là vào những năm 1980, thời mà người ta hiểu về kiểu tóc mullet còn hơn là về tình trạng ADD của ông. Vào thời điểm đó, có rất ít tài nguyên hỗ trợ dành cho những, và những gì có sẵn thì quá phức tạp hoặc không phù hợp với nhu cầu của ông.
Một kỷ niệm Carroll từng chia sẻ trong bài viết trên CHADD (Hiệp hội Trẻ em và Người lớn mắc Rối loạn Thiếu tập trung và Tăng động) về “ngày thi toán lớn” khi ông còn nhỏ. Đó là một ngày mùa xuân tươi sáng, và giáo viên tuyên bố rằng bất kỳ học sinh nào hoàn thành bài kiểm tra sẽ được ra ngoài chơi. Một học sinh xuất sắc nhất trong lớp hoàn thành đầu tiên và mở cánh cửa kính ra sân chơi đầy ánh nắng. Dần dần, các học sinh khác hoàn thành và rời đi. Thậm chí cả cặp sinh đôi Eric và Eddie, những đứa trẻ nổi tiếng vì tính cách hung hăng và thói quen ngoáy mũi kinh hoàng, cũng đã xong bài thi. Khi một trong hai đứa đi ngang qua bàn của Ryder với nụ cười đầy ác ý, cậu bé nhận ra mình thậm chí chưa gần hoàn thành. Cuối cùng, toàn bộ lớp học đã ra ngoài tận hưởng ngày đẹp trời, chỉ còn lại hai người: một giáo viên thất vọng và chính Ryder.
Những khoảnh khắc như thế này đã khắc sâu trong tâm trí ông cảm giác cô đơn và sự “khiếm khuyết” của mình, đồng thời thúc đẩy ông tìm kiếm giải pháp riêng.
Thông qua rất nhiều thử nghiệm và sai sót, Carroll đã tự mình mày mò và dần dần xây dựng nên một hệ thống phù hợp với cách hoạt động của bộ não mình. Tất cả đều diễn ra trong một cuốn sổ tay giấy kiểu cũ, một sự kết hợp giữa sổ kế hoạch, nhật ký, và danh sách công việc. Dần dần, ông trở nên ít bị phân tâm hơn, bớt choáng ngợp và làm việc hiệu quả hơn rất nhiều. Quan trọng hơn cả, Carroll nhận ra rằng ông có thể tự giải quyết những thách thức của mình.
Trong suốt hơn 20 năm thử nghiệm, Carroll không chỉ đơn thuần tạo ra một công cụ tổ chức. Ông đã trải qua một hành trình biến đổi sâu sắc. Từ việc bị gọi là “đứa trẻ ngu ngốc” (the “dumb kid”), Carroll dần dần trở thành một người thành đạt cao: trở thành giám đốc nghệ thuật trẻ nhất tại một trong những thương hiệu thời trang lớn nhất nước Mỹ, thành lập các công ty thành công mà không cần vốn đầu tư bên ngoài, và trở thành trưởng bộ phận sáng tạo của một công ty thiết kế ở New York, giành được hợp đồng trị giá hàng triệu đô la với hai trong số những công ty phần mềm lớn nhất thế giới.
Tuy nhiên, bất chấp những thành công về mặt vật chất này, Carroll vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó. Ông nhận ra rằng năng suất thực sự không chỉ là về việc làm nhiều hơn, mà là về việc hiểu “tại sao” chúng ta làm những gì chúng ta làm. Nhận thức này đã chuyển hệ thống của ông từ một phương pháp hướng đến quy trình sang một phương pháp sống có chủ đích.
Từ giải pháp cá nhân đến cộng đồng
Nhiều năm sau, khi đang làm công việc thiết kế web, Carroll có một người bạn đồng nghiệp đang vật lộn với việc lên kế hoạch cho đám cưới. Bàn làm việc của cô ấy ngập trong sổ tay, giấy ghi chú và những mảnh giấy vụn. Nó trông như một trong những căn phòng bản đồ âm mưu điên cuồng mà bạn thấy trong các chương trình tội phạm. Thấy cô ấy đang điên cuồng tìm kiếm một ghi chú bị thất lạc, ông đã ngỏ lời chia sẻ hệ thống của mình
Carroll cảm thấy vô cùng dễ bị tổn thương khi phơi bày cách mình tổ chức suy nghĩ, các ký hiệu, hệ thống, mẫu, chu kỳ, danh sách. Đối với ông, đó là “những chiếc nạng được phát minh ra để hỗ trợ một bộ não khiếm khuyết”. Khi ông kết thúc, miệng cô ấy há hốc kinh ngạc và thốt lên: “Anh phải chia sẻ điều này với mọi người.”
Sau nhiều lần được bạn bè thuyết phục, Carroll đã chính thức hóa hệ thống, đặt tên cho nó là “Bullet Journal” (hay BuJo) và ra mắt trang web Bulletjournal.com vào ngày 8 tháng 8 năm 2013. Ban đầu, trang web chỉ có vài trăm người truy cập trong những ngày đầu tiên. Carroll nhớ lại rằng ông đã rất phấn khích khi vượt qua con số 100 khách truy cập. Nhưng sau khi được giới thiệu trên Lifehack.org, sau đó là Lifehacker.com và Fast Company, nó đã lan truyền chóng mặt, thu hút hàng ngàn lượt xem chỉ trong một ngày.
Video hướng dẫn đầu tiên của Carroll trên YouTube đã thu hút hàng trăm ngàn lượt xem. Các cộng đồng Bullet Journal nhanh chóng xuất hiện để chia sẻ những tùy chỉnh của họ. Một cuộc phỏng vấn đặc biệt may mắn trên podcast Pen Addict do Myke Hurley và Brad Dowdy đã giới thiệu ông với công ty sản xuất sổ tay nổi tiếng Leuchtturm1917. Sự hợp tác này cuối cùng đã dẫn đến việc phát triển sổ tay Bullet Journal chính thức—một cuốn sổ được thiết kế đặc biệt với các tính năng như giấy 120 g/m², 206 trang được đánh số, các chấm để dễ dàng chia trang thành phần ba và phần hai, và một cuốn sách hướng dẫn về Phương pháp Bullet Journal.
Đến năm 2014, Carroll đã khởi động một chiến dịch Kickstarter để xây dựng một trang web mới nhằm quản lý nội dung tốt nhất mà cộng đồng đang chia sẻ. Đến tháng 12 năm 2018, đã có hơn 3 triệu bài đăng trên Instagram với hashtag #bulletjournal.
Những câu chuyện thành công đầu tiên
Cộng đồng Bullet Journal nhanh chóng mọc lên, mọi người cởi mở chia sẻ cách họ sử dụng BuJo để đối phó với những thách thức sâu sắc:
Câu chuyện của Sandy:
Một người mẹ trẻ, cảm thấy vô cùng mất tổ chức và hay quên sau khi có con. Cô bắt đầu sử dụng BuJo để sắp xếp lịch trình gia đình. Việc đánh dấu vào các ô vuông nhỏ giúp cô có động lực. Một điều bất ngờ đã xảy ra: sau vài tháng, cô nhận ra mình đã chữa lành được chứng cào da (dermatillomania), một căn bệnh tâm lý khiến cô xấu hổ cả đời, và đối phó tốt hơn với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD). Như cô chia sẻ, “bằng cách giữ cho đôi tay bận rộn với bút và giấy, cô đã vô tình để chúng được chữa lành.”
Câu chuyện của Anthony Gorrity:
Một nhà thiết kế tự do, cảm thấy áp lực khi phải tự mình quản lý công việc. Anh đã thử nhiều ứng dụng nhưng không có ứng dụng nào đủ linh hoạt. Sau khi tìm thấy BuJo, anh bắt đầu hợp nhất mọi thứ vào một cuốn sổ duy nhất. Điều này không chỉ giúp anh tổ chức công việc mà còn củng cố sự tự tin. Việc chuẩn bị sẵn sàng và biết rõ tài liệu của mình giúp anh cảm thấy mình là “một người thợ lành nghề, chứ không phải một nhân viên bán hàng.”
Câu chuyện của Kyle Nicolaides:
Kyle Nicolaides, ca sĩ của ban nhạc Beware Of Darkness, đã gọi giai đoạn từ 18 đến 28 tuổi của mình là “thập kỷ chết” khi ông sống với chứng trầm cảm và lo âu nghiêm trọng, hầu hết thời gian không muốn tiếp tục sống. Vào tháng 1 một năm nọ, ông cai rượu, đây là bước đầu tiên giúp ông nhận ra chứng trầm cảm nghiêm trọng của mình và cuối cùng tìm kiếm sự giúp đỡ với thuốc chống trầm cảm. Khi thuốc bắt đầu có hiệu quả, ông bắt đầu hành trình khám phá lại cuộc sống và thế giới mà không có gánh nặng của trầm cảm. Ông nhận ra đã đến lúc đặt ra các mục tiêu cá nhân mới và vứt bỏ những cuốn nhật ký cũ, bởi vì tất cả những khát vọng cũ của ông đều được tạo ra với tâm trí bị ô nhiễm bởi trầm cảm. Vào thời điểm đó, một người bạn trị liệu đã giới thiệu Bullet Journaling với ông. Ông dành 48 giờ tiếp theo để nghiên cứu trên YouTube, Pinterest và Buzzfeed để lập kế hoạch cho cuộc sống mới. Ông mô tả đó là “một trong những điều tốt nhất tôi từng làm”.
Ông bắt đầu bullet journal của mình với mục đích duy nhất là theo dõi sức khỏe tâm thần, và phương pháp này đã “cứu bộ não và cuộc đời” của ông, trở thành “ngôi sao phương Bắc và người bạn đồng hành hàng ngày đi cùng ông khắp mọi nơi”.
Từ những khởi đầu khiêm tốn này, Bullet Journal đã phát triển thành một phương pháp với một sứ mệnh rõ ràng, một triết lý giúp chúng ta điều hướng sự phức tạp của cuộc sống hiện đại.